+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 10 của 13

Chủ đề: Viết tiếp Hồi ức Hà Giang

Hybrid View

  1. #1
    Mông dân yosaraha's Avatar
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    323
    Thanks
    465
    Thanked 378 Times in 105 Posts

    Những gia vị của chuyến đi

    Tôi dậy muộn nhất đoàn. Tiếng kéo bễ của Xích líp đêm qua không làm phiền tôi quá nhiều, tôi vẫn ngủ được tương đối, chỉ một lần tỉnh dậy vì lạnh, do bị Voi kéo mất chăn. Nắng đã lên cao, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, báo hiệu chúng tôi lại có thêm một ngày tuyệt vời nữa để đạp xe. Tôi đã được thỏa cái ước nguyện 10 năm trước.

    “Em còn muốn đạp xe ở Hà Giang vào một ngày thu đầy nắng, nhưng là nắng thu, vàng tươi, hanh hao, mát dịu. Chuyến đi Hà Giang vừa rồi chỉ biết nắng gắt và nóng, đã chẳng thể tận hưởng hết cái hùng vĩ của đất trời.”
    (điều ước của tôi trong bài hồi ức “Cô em gái nhỏ” của Oèm, lúc đó tôi đã tạm biệt Emong và đang ở Hàn Quốc)



    Chúng tôi chậm rãi gói ghém đồ đạc rồi ăn sáng, cà phê, sẵn sàng cho ngày đạp xe thứ hai. Hẹn đội xe máy ăn trưa ở Phố Cáo, đoàn lại chia thành đôi ngả. Sau ngày đầu đạp 90 km, sang tới ngày thứ hai, đội xe đạp quyết định bỏ qua cột cờ Lũng Cú, mà chỉ thong thả đạp 50 km từ Yên Minh cho tới Đồng Văn. Chúng tôi có một ngày đạp xe rùa bò nhất trong lịch sử Emong. Trong buổi sáng, cứ khoảng 30 phút chúng tôi lại dừng chân một lần để nghỉ ngơi và chụp ảnh, hoài niệm những khung cảnh mà đoàn xe đạp đã đi qua cách đây 10 năm.








    Tưởng như đã bị vắt kiệt sức sau ngày đầu tiên, nhưng tôi lại cảm thấy tràn trề sinh lực và hào hứng với những con dốc, cố gắng đạp chậm rãi và tận hưởng. Thành Nc thường tụt lại phía sau, anh chịu trách nhiệm với Khánh vì đã trót đưa cậu vào tròng. Trong ngày thứ hai, tôi thấy Khánh bình tĩnh hơn khi đối mặt với những con dốc, những lời than vãn cũng bớt dần đi. Cậu đã đổi xe với Oèm, một chiếc xe phù hợp hơn với địa hình đèo dốc, cũng chính là chiếc xe cậu cho chưởng tour mượn. Đã có kinh nghiệm hơn chút, cậu không còn bị ảnh hưởng bởi những lời huyễn hoặc của người khác. Tôi hy vọng chuyến đi này sẽ là một ký ức tươi đẹp với cậu, như đối với tôi lúc này, một ký ức không hề gian khổ chút nào mà chỉ thấy lấp lánh sự hân hoan. Dù có vẻ như thiếu đi sự gian khổ thì cảm xúc sẽ không được đẩy lên level cao nhất, nhưng chúng tôi ngầm chấp nhận một phong cách đi mới như vậy.

    10 giờ 15 phút, cả đội nghỉ chân trước khi tiến vào dốc Thẩm Mã. Thành NC và Xích líp lôi dụng cụ và cà phê ra. Oèm mang cốc cà phê về phía một tảng đá trơ trọi để ngồi một mình, hắn nhìn đâu đó xa xăm lắm. Chúng tôi mới uống cà phê sáng cách đó hai tiếng. Thực ra cũng không quan trọng lắm, cùng với thứ nhạc phát ra từ cái loa di động của Xích líp, cà phê cũng là một thứ gia vị cho chuyến đi, chúng tôi cần tới nó mỗi khi muốn đánh thức những cảm xúc, những tâm hồn đang bị thời gian bào mòn.





    Ký ức là một thứ gia vị xuyên suốt chuyến đi này đối với mỗi người trong chúng tôi, có thể theo nhiều cách khác nhau. Mỗi đoạn đường đi qua, tôi lại liên tưởng đến những chuyến đi năm nào. Đoạn dắt xe đạp trong đêm hôm trước trên dốc Cán Tỷ khiến tôi nhớ đến chặng cuối cùng trên đèo Yên Ngựa. Cái nắng tháng 11 mát lạnh này của đất trời Hà Giang cũng giống thứ ánh nắng đã rọi chiếu đường chúng tôi đi qua cánh đồng lúa chín hướng đến thác Háng Tề Chơ. Và dù không có đủ đầy tất cả những con người mà tôi yêu mến, từng đồng hành trong các chuyến đi năm cũ, nhưng bên cạnh tôi lúc này vẫn có Oèm, Thành NC, Xích líp – họ đại diện cho một phần hồn của Emong đối với tôi. Ba người họ đều có mặt trong các chuyến đi đáng nhớ nhất của tôi năm 2011-2012. Đi cùng họ, tôi không còn là tôi của hiện tại - ở nơi tôi đang sống cách quả núi này 400 km. Tôi không bị định nghĩa bằng vai trò hay trách nhiệm nào cả, tôi đơn thuần chỉ là Yo trong Emong, nơi tôi chỉ gắn bó một năm mà tưởng như đã dành trọn vẹn cả thanh xuân.

    Con đường từ Yên Minh tới dốc Thẩm Mã (dốc Chín Khoanh), dù không hùng vĩ như Mã Pì Lèng hay Sơn Vĩ, nhưng lại là đoạn đường mà tôi thích nhất trong cả chuyến đi lần này. Chúng tôi đạp men giữa những triền núi xanh mướt, cỏ đã che giấu đi hầu hết cao nguyên đá, tới nỗi tôi còn không nhận ra hình ảnh cao nguyên trơ trọi đá năm nào. Đoạn chúng tôi đi ngang cánh đồng lúa chín muộn còn sót lại, đang gặt dở – vậy là cuối cùng tôi cũng đã được nhìn thấy lấp ló mùa vàng ở Hà Giang rồi.



    Last edited by yosaraha; 15-11-2022 at 10:37 AM.
    NỐI TIẾP NHỮNG HÀNH TRÌNH...

  2. The Following User Says Thank You to yosaraha For This Useful Post:

    eMông (18-11-2022)

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình