Đúng hẹn lại lên, một lần nữa lũ mông rồ lại dấn thân vào cung đường mà nhắc đến nó dân du lịch không lén thở dài ao ước được một lần chinh phục thì cũng lắc đầu lè lưỡi: Hành trình chinh phục Tây Côn Lĩnh...
Những con số 5 cho một lần trở lại.
5 năm đã trôi qua với quá nhiều thay đổi, nhưng thông tin về cung đường chinh phục Tây Côn Lĩnh vẫn bí ẩn như chính cái tên gợi đầy tò mò và khát khao chinh phục nên chúng tôi không hình dung được chuyến đi này sẽ như thế nào: liệu có phải quay trở về ngay từ đồn biên phòng Thanh Thủy năm 2011, sẽ lê lết suốt hành trình như chuyến đi của Casper_HN, Yankumi và quảngg năm 2012?
5 con người gồm: chửa tour cũ Casper_HN, giờ đã thêm 5 năm bớt trẻ và đang cảm cúm, với assmin Cu Tuấn lì đòn, thêm cả tuyên huấn Pluto chuyên đạp xe bằng mồm, cùng Tuấn Saker trẻ người non dạ và Phương Nhím 3 năm rồi không ra khỏi Thủ đô; chả đứa nào trong chúng tôi được (hay chịu nhận) mình là Mông rồ, nhưng với khát khao chinh phục đã cùng nắm tay nhau để bắt đầu cuộc hành trình - như Casper_HN mong ước - một lần trở lại Tây Côn Lĩnh.
Và kết quả?
5 năm trôi qua nhưng Tây Côn Lĩnh thì vẫn như xưa, đường xưa lối cũ chào đón, thách thức chúng tôi.
Và nơi đây cũng là hành trình tiêu diệt một huyền thoại nữa của eMông...
Đến ngã 3 - Tranh cãi, biểu quyết và đi lạc
Ngã ba này lão Casper vẫn khẳng định đi đường bên phải, bám theo sườn núi. Tuy nhiên khi mở bản đồ thì cả 3 cái trên smarrt-phone của lão, Cu Tuấn và Saker đều chỉ rõ con đường DT197 là con đường bên trái.
Đặt niềm tin vào khoa học công nghệ hiện đại, chúng tôi quyết định đi theo hướng dẫn của ứng dụng bản đồ trên điện thoại.
Cả đoàn đổ qua từng con dốc. Có một điều hơi kỳ lạ là con đường trước ngã ba mặc dù không lớn nhưng rất quang đãng, còn con đường này đi một lát đã um tùm cây cỏ nhưng lại có vết xe máy. Có đôi chút khúc mắc trong lòng nhưng mọi người vẫn tiếp tục đi
Nhưng khi chúng tôi đến bên bờ suối thì văng khỏi bản đồ, con đường cần đi giờ tận bên phải bản đồ, nhìn qua bên kia bờ suối thì chẳng thấy có con đường mòn nào cả @@
Quanh quẩn kiểm tra một lúc, xác định đã đi vào ngõ cụt, chúng tôi lại lê lết quay lên ngã ba lúc đầu (lúc cả nhóm quyết định đi theo bản đồ điện thoại).
Trời mưa to, người đã thấm mệt, cả lũ nhoài người đẩy xe đạp của mình lên dốc
Mãi rồi cũng đến ngã ba trên cao, lần này chúng tôi men theo con đường mòn bên tay phải bám theo triền núi. Có vẻ lần này lựa chọn đã đúng đắn, đi một lúc lão Casper nhận ra những đoạn đường quen thuộc.
Đã quá 12h, từ sáng đến giờ đi trong mưa lạnh nên đứa nào cũng ngấm lạnh và đói, chúng tôi quyết định dựng lại bên một con suối tràn để nghỉ ngơi, ăn trưa. Trời vẫn lất phất mưa. Đi thì nóng mà dừng lại một chút thì lạnh run.