Y Tý 2016 – Chuyện giờ mới kể
Rất nhiều người không hiểu lý do tại sao bao nhiêu năm nay tôi chưa từng chửa tua chuyến nào của eMông. Nếu ai đó theo dõi eMông thật kỹ thì sẽ thấy duy nhất một lần trước chuyến Y Tý – Trở lại thiên đường lần 4 này tôi làm chửa tua, là chuyến Cô Tô, cũng lại một chuyến ngủ lều. Lý do có lẽ tôi sẽ nói ở cuối…
Tôi nghĩ đơn giản như năm ngoái, khoảng 20 người cả đạp lẫn mái, thì vô tư và dễ giải quyết. Nhưng con số chính thức sau khi rơi rớt lên đến khoảng 30 người, trong đó số mem mới chiếm tới 2/3, thì thực sự là vấn đề. Nhưng thôi kệ. Dù gì Y Tý – Ngải Thầu cũng là nơi tôi quen thuộc chắc chỉ kém mỗi Hà Nội thôi, không thể chết được…
Tối mùng 4 tết, hẹn 20h15’ thì lúc 20h10’ tôi đến ga Trần Quý Cáp cả đoàn đã có mặt gần như đầy đủ. Một tín hiệu rất đáng mừng. Có điều lặp lại hàng chục lần trong các chuyến đi, đó là hầu như các thành viên mới hoặc các thành viên có vẻ thể lực yếu luôn là những người mang nhiều đồ nhất. Nhìn họ lúi húi chuẩn bị đồ đạc bừa bộn mà đã thấy một tương lai dắt xe sáng lạn. Số mem mới tíu tíu bao bọc cẩn thận cho xe đạp. Ha ha, giống y như mình hồi mới đạp xe, cẩn thận là… thừa, bởi xe đạp xếp gọn gàng trên tàu khác gì mình ngồi trên ghế. Mà thôi, cảm giác ban đầu ai chả thế. eMông tồn tại phần nhiều cũng là để sẻ chia trải nghiệm cho người mới cơ mà? Số mem mới có vẻ bồn chồn lo lắng. Tôi kệ, chả cần trấn an họ làm gì. Cái cảm giác bồn chồn lo lắng này đáng yêu lắm, tuyệt vời lắm, thậm chí có thể so với lần đầu làm chuyện ấy… được, vì sau này, khi các chuyến đi quá nhiều để nhớ hết, thì cái cảm giác lo sợ háo hức tuyệt vời ấy cũng chả còn nữa. Cứ bồn chồn, cứ lo lắng, cứ đáng yêu vậy đi. Đảm bảo tất cả sẽ chết sặc tiết ở đoạn Lũng Pô – A Lù thôi, hố hố...
Vướng mắc chút ở việc là nhà tàu có thay đổi về việc vận chuyển xe. Nói chung là cũng không nằm ngoài tiên lượng sau khi gọi cho È É, mừng tuổi là việc cần làm khi Tết đến, vậy đoàn Y Tý đã thay mặt cho hành khách mừng tuổi đội bốc xếp thêm 20k/xe. Nói chung là không hề khó chịu chút nào, dù sao là họ cũng linh động giúp mình. Quan điểm của tôi là làm sao trôi việc thật nhanh là được. Khoảng 21h30’ thì tất cả đoàn lên tàu, trừ đám đi xe khách chúng tôi quay đít ra taxi ra bến xe…
Nói chung lên tàu ổn thỏa, trừ việc phút 89 thằng Nam bé xuất hiện và nói sẽ tham gia chuyến đi! Mịa, nó xỉa vé ra và bảo “Em đi với!”. Không lẽ đuổi nó về? Đi thôi, càng vui…